Nó ngồi đó, im lặng nãy giờ. Nó không biết nói gì. Mà đâu có gì để nói đâu. Nó bị sao vậy ngay cả nó cũng không biết nữa. Chỉ như một bức tượng đá. Dường như nó chẵng có cảm xúc gì cả. Nếu có chắc nó cũng chẳng biết phải diễn tả ra sao nữa.
Điều duy nhất để nó còn cảm thấy mình còn tồn tại lúc này là những tin nhắn được gửi đi từ những số máy quen thuộc, những dòng messengers từ một nick chat nào đó mà nó biết.
Nhưng khi nhận được những tin nhắn đó thì nó lại chẳng biết phải trả lời sao cả. Đầu óc nó giờ chẳng có gì cả. Một cái đầu trống rỗng(Xin lỗi các bạn nha, những người bạn của nó khi không nhận được tin nhắn trả lời của nó. Cũng xin cảm ơn tới mọi người vì những tin nhắn đó).
Trước đây, nó cố gắng làm thật nhiều. Thật nhiều những điều mà khi nghĩ lại nó sẽ cho đó là những việc làm ngu ngốc. Và rồi nó sẽ nhìn lại và cười thật lớn cho những điều ngớ ngẩn đó. Nhưng đó chỉ là lúc trước. Còn giờ thì nó đã quá mệt mỏi. Mệt mỏi với mọi thứ đang diễn ra.
KENNIC writes:may met mloi gi thi ke may .khogn co viec gi lam thi lo tap da banh di tu tin len mot ti trong t/y da the ma trong da banh cung vay
♪-‘๑’- ღM3o•๑•Cu*’ng •๑• +)4^`Uღ -‘๑’-♪ writes:dai tuong co chien gi bun vay? thui vui len nha. ma wan su ko vui noi nua roi moi chien xay ra nhanh wa,hixhxihjx
boomboom writes:Đọc bài này sao thấy mày chán đời quá. Có gì hok mày