Bài này lấy trên thế hệ 8x .net. Người viết bài này có thể không giống mình. Nhưng cái tâm trạng đó. Cái sự chán nản mà mình chưa biết phải diễn tả ra sao thì lại giống y hệt mình.
Bất đầu từ năm lớp 12.Đáng lẽ vể nhà được động viên. Tôi chỉ nghe lại đó là những lời la mắng. Chán nản nhiều lúc chẳng muốn về nhà. Về nhà làm gi. Chỉ để nhận lời tránh mắng ư. Tôi sa sút. Không học hành gì cả. Tôi vượt qua kì thi tốt nghiệp chỉ với kiến thức mà mình tích lũy từ trước đó.
Mặc dù đã vào giảng đường đại học ngay năm đầu. Nhưng mọi người có biết đó không phải là nghành yêu thích của mình. Và rằng đó cũng không phải là trường mình thích.
Đáng lẻ phải cố gắng học, hoặc tiếp tục ôn để thi thì mình lại lao vào cơn sốt game online. Đó là những ngày tháng chán nản nhất của mình. Không hiểu tại sao mình lại có thể sáng dậy thật sớm chỉ để ra quán net. Ở đó tới 9h tối. Những ngày mệt mỏi thì mình lại lên trường nằm ngủ. Lúc đầu còn đi lễ chủ nhật, đi qua Tân Bình, Thanh Đa. Dần đà những chuyến đi như vậy thưa dần. Tôi chỉ lên net và ngủ.
Cả ngày ngồi net tôi chẳng ăn gì, chỉ tìm cho mình một cái gì đó rất xa vời. Tối 9h vể. Mệt mỏi gặm ổ bánh mì rồi đi ngủ. Những lúc hết tiền thì lại lên trường. Những ngày tháng như vậy cứ tiếp diễn, ngày này sang ngày khác.
Tôi đã đánh mất tuổi trẻ của mình. Từ một hs có sức học khá. Kiến thức không đến nổi tồi. Tôi đã dần đánh mất mình. Những ngày tháng không học hành gì đã để lại cho tôi lổ hổng kiến thức khá lớn. Mặc dù qua được các môn học nhưng điểm số của tôi lại không cao. Tôi ghét những ngày đó vô cùng.
Tuổi 20, tôi đang tìm cho mình một lối thoát
Tuổi 20, tôi đang tìm cho mình một lối thoátTuổi 20, tôi đang tìm cho mình một lối thoát
Tốt nghiệp trung học cơ sở với số điểm khá cao, tôi được vào lớp chọn của trường. Một hôm trong giờ hóa học, tôi hỏi cậu bạn bên cạnh về cách giải một bài toán thì nhận được câu trả lời “trời ơi, cái này mà cũng không biết!”. Khỏi phải nói là tôi thấy “sốc” như thế nào, tôi lặng lẽ xin chuyển qua lớp khác…
Cuộc đời của tôi thay đổi từ đó. Chuyển sang lớp toàn là những thành phần cá biệt, tôi bị cuốn vào những cuộc chơi lúc nào không hay biết. Giống như một đứa trẻ lâu ngày bị nhốt trong gia đình, thấy điều gì cũng hay cũng mới lạ, tôi thấy thích những cuộc ăn chơi, đàn đúm hơn là những tiết học ở trường. Tôi không biết điều gì khiến tôi như vậy, chỉ biết rằng trước kia cha tôi tự hào về tôi bao nhiêu thì bây giờ lại thất vọng về tôi bấy nhiêu, ông xem tôi là một kẻ bỏ đi từ đó.
Tốt nghiệp trung học phổ thông với số điểm vừa đủ và dĩ nhiên là thi trượt đại học, nhưng điều đó không thể thức tỉnh tôi, tôi vẫn cứ trượt dài trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, làm bạn với rượu bia và những cuộc ẩu đả, đánh nhau và cả… ma túy.
Những tháng ngày sau đó tôi lân la khắp các sòng bài xem người ta sát phạt, khi thì đi cầm giúp người này cái xe, khi thì mua giúp ai đó hộp cơm để nhận tiền thừa… Chính tôi tự đánh mất tôi chứ không phải ai khác. Những lúc nhìn vào mắt cha tôi, ánh mẳt đau đớn và thất vọng vô bờ, tôi cũng ân hận, xót xa lắm chứ nhưng tôi làm được gì và tôi phải bắt đầu từ đâu? Tôi bắt đầu nhớ lại…
Một dịp 20-11 hồi còn đi học, hưởng ứng cuộc thi sáng tác văn học chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam, tôi được giải nhất truyện ngắn và truyện tôi được in vào tập san của trường. Rồi tôi nhớ đến giải nhất cuộc thi KISSYO (do báo Hoa Học Trò tổ chức) của tôi…
Thằng bạn học cùng phổ thông chết do sử dụng ma túy làm tôi hoang mang, ma túy đã tràn ngập các con phố nơi tôi ở. Tôi cũng đã cầm kim tiêm đâm vào tay một đứa bạn xăm mình chằng chịt cái chất mà người ta vẫn thường gọi là cái chết trắng. Cảm giác ấy làm tôi rùng rợn.
Không, tôi phải đi khỏi nơi này, tôi phải làm một cái gì đó trước khi quá muộn. Và giấc mơ đại học, giấc mơ trở thành nhà báo lại trỗi lên trong tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết…
Xuống Sài Gòn không một đồng xu dính túi, tôi làm rất nhiều việc để tự nuôi sống bản thân mình. Tôi xin vào phụ việc cho một gia đình, 5g tôi phải dậy bán cơm cho học sinh, sau đó dắt hàng trăm chiếc xe đạp mà học sinh gởi chồng lên nhau trong căn nhà nhỏ để tránh lối đi, khi học sinh vào học tôi lại tiếp tục lấy đậu, nấu chè, dừa nước… để kịp bán giờ giải lao. Đến trưa lại tiếp tục lấy xe xuống, buổi tối tôi lại tất tả nấu cơm, chiên trứng, xắt nhỏ hàng kg thịt, lạp xưởng, cà rốt… đến tận khuya… Tất cả điều ấy chỉ để có được ngày 2 bữa ăn, không phải đóng tiền nhà và… đọc báo miễn phí.
Sau đó nhờ một người bạn, tôi được nhận vào làm phụ kho cho một công ty may thời trang, được mấy tháng tôi lại bị người ta tìm cớ đuổi để nhận một người quen vào thế chỗ tôi… Một thân một mình giữa Sài Gòn, bơ vơ, xa lạ, tôi tưởng mình không thể đứng vững, cô đơn đến cùng cực. Những lúc ấy giá như có ai đó có thể chia sẻ cùng tôi, nhưng càng khó khăn, tôi càng không cho phép mình chùn bước…
Sau hơn hai năm lăn lộn, ngày 25-11-2004 tôi bước vào lớp luyện thi đại học ở dưới chân cầu An Sương, quận 12. Kiến thức phổ thông không có, lại bỏ 3 năm đối với tôi quả thật khó khăn. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc tự bắt mình phải cố gắng.
Học đêm, học ngày, càng học tôi càng thấy hứng thú, trong năm tháng tôi không biết điều gì khác ngoài sách vở, tôi học vì một lí do duy nhất: đậu ĐH, tôi phải chứng minh cho mọi người thấy tôi không phải là kẻ bỏ đi. Ngày làm hồ sơ dự thi đại học trong khi bạn bè trong lớp dự thi một lúc hai, ba trường thì tôi chỉ nộp hồ sơ dự thi vào khoa báo chí – ĐHKHXH&NV TP.HCM mặc dù đó là một ngành lấy điểm rất cao nhưng tôi nghĩ mình sẽ cố gắng hết sức, nếu không đậu mình sẽ tiếp tục ôn thi tiếp chứ nhất định không học ngành khác.
… Lúc đó khoảng 7g tối, ngày 15-8-2005 tôi chạy về nhà ôm chầm lấy mẹ, báo tin tôi thi được số điểm rất cao 22.5, tôi còn cẩn thận photo bảng điểm ở trên mạng như một minh chứng cho điều tôi vừa nói là sự thật. Nhìn sang cha, tôi thấy đôi mắt ông ngời lên hạnh phúc, ông mỉm cười mãn nguyện rồi lặng lẽ đi lên nhà trên. Đêm đó tôi không hề chợp mắt…
Tôi đã trải qua tuổi 20 của mình với những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng tôi biết tôi đã vượt qua chính bản mình để tìm cho mình một lối đi như mong đợi. Viết ra những lời này tôi muốn nhắn với những người trẻ, những bạn tuổi đôi mươi, nếu chuỗi ngày qua của bạn là vô nghĩa, bạn hãy bắt đầu lại từ đầu và không có gì là quá muộn. Đừng để tuổi 20 tuổi của thanh xuân và nhiệt huyết trôi qua một cách đáng tiếc.