47

Thứ 7. Tối rồi, nhưng nó vẫn lao xe đi. Gió thổi mạnh như không thể làm lạnh đi cái đầu của nó. Bực mình, cái đầu nó vẫn còn nóng, nóng do bực bội. Đi ngược gió nó như muốn bay ra khỏi xe. Xe nó vẫn lao về phía trước. May mà nó không đi một mình. Nếu đi một mình thì nó sẽ đi nhanh hơn nữa. Lúc đó không biết chuyện gì sẽ xãy ra.

Bắp, lâu lắm rồi nó mới đựơc ăn bắp. Cũng là lần đầu xuống đây nữa chứ. Vừa ăn vừa nói chuyện với Lý. Cũng chẳng nhắc tới chuyện đó làm gì. Làm bực mình thêm nữa, chứ được gì đâu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *